[láng]
〈名〉
(形声。从玉,良声。本义:似玉的美石或青色的珊瑚)
同本义
琅,琅玕似珠者。——《说文》
厥贡惟球琳琅玕。——《书·禹贡》。传:“石似玉。”
又如:琳琅(美玉,比喻优美珍贵的东西);琅花(琅华。琅玕树所开之花,常以美称白花)
门环
木门仓琅根,谓宫门铜锾,言将尊贵也。——《汉书》
姓
形容清朗、响亮的声音。
如:琅玕(用铁链锁人。又指象声词);琅然(声音清朗的样子);琅诵(朗诵)
〈形〉
洁白、华美如玉
已过重阳半月天,琅华千点照寒烟。——皮日休《奉和鲁望白菊诗》
[láng]
[láng]
[láng]
琅琊 [láng yá]
珐琅 [fà láng]
琅邪 [láng yá]
厮琅 [sī láng]
琅霜 [láng shuāng]
林琅 [lín láng]
酆琅 [fēng láng]
琅娴 [láng xián]
琅玕 [láng gān]
炳琅 [bǐng láng]
琅嬛 [láng huán]
琅笈 [láng jí]
琅铛 [láng chēng]
琅环 [láng huán]
玎琅 [dīng láng]
琅孉 [láng huān]
琅园 [láng yuán]
琅函 [láng hán]
琅诵 [láng sòng]
苍琅 [cāng láng]
琅珰 [láng dāng]
琅琳 [láng lín]
仓琅 [cāng láng]
琅帙 [láng zhì]
琅璆 [láng qiú]
琅疏 [láng shū]
琅华 [láng huá]
青琅 [qīng láng]
琅瑘 [láng yé]
琅书 [láng shū]
琅璁 [láng cōng]
琅璈 [láng áo]
豁琅 [huō láng]
琅汤 [láng tāng]
珖琅 [guāng láng]
琅花 [láng huā]
琅简 [láng jiǎn]
琅当 [láng dāng]
琅然 [láng rán]
琉琅女 [liú láng nǚ]