[shài]
〈动〉
(曬俗作晒。形声。左形,右声。本义:在阳光下曝干或取暖)
暴晒;晒干
曬,暴也。——《说文》
暴五谷之类。晋秦之间谓之曬。——《方言七》
答曰:“我晒书。”——刘义庆《世说新语》
又如:太阳晒得人喘不过气来;晒衣服;晒席(晒谷物等用的席子);晒暖(方言。晒太阳取暖);晒腹( 晋郝隆七月七日出日中仰卧。人问其故,答曰:“我晒书”。盖自谓满腹诗书也。后用为曝书之典)。又作放射;照耀
白日晒光,幽隐皆照。——《汉书》
〈方〉∶置之不理,慢待 。
如:我被晒在那里,心里挺不是滋味
用阳光或灯光印制 。
如:晒照片
[shài]
[shài]
[shài]
晾晒 [liàng shài]
风吹日晒 [fēng chuī rì shài]
晒干 [shài gān]
日晒 [rì shài]
防晒 [fáng shài]
暴晒 [bào shài]
曝晒 [pù shài]
晒图 [shài tú]
晒斑 [shài bān]
晒场 [shài cháng]
晒台 [shài tái]
西晒 [xī shài]
晒田 [shài tián]
薄晒 [báo shài]
晒哥 [shài gē]
晒冷 [shài lěng]
晞晒 [xī shài]
晒气 [shài qì]
晒暖 [shài nuǎn]
灸晒 [jiǔ shài]
晒裂 [shài liè]
晒曝 [shài pù]
翻晒 [fān shài]
检晒 [jiǎn shài]
晒纹 [shài wén]
摊晒 [tān shài]
生晒 [shēng shài]
晒簟 [shài diàn]
晒腹 [shài fù]
白晒 [bái shài]
晒坪 [shài píng]
晒席 [shài xí]
晒命 [shài mìng]
大晒 [dà shài]
炙晒 [zhì shài]
晒焦虑 [shài jiāo lǜ]
晒版位 [shài bǎn wèi]
晒犊鼻 [shài dú bí]
唔该晒 [wú gāi shài]
花下晒裈 [huā xià shài kūn]