[cāng]
〈形〉
(形声。从艸,仓声。本义:草色)
同本义,引申为青黑色
苍,草色也。——《说文》
苍,青也。——《广雅》
在色为苍。——《素问·阴阳应象大论》。注:“谓薄青色。”
彼苍者天。——《诗·秦风·黄鸟》
春为苍天。——《尔雅·释天》
东方曰苍天。——《吕氏春秋·有始》
驾苍龙。——《礼记·月令孟春》。注:“苍亦青也。”
染于苍则苍,染于黄则黄。——《墨子·所染》
又如:苍山(青山);苍苔(青苔);苍头(旧指仆人。汉时奴仆皆以深青色巾包头,故名;又指老年人)
灰白色
满面尘灰烟火色,两鬓苍苍十指黑。——白居易《卖炭翁》
又如:苍髯;苍浪(花白);苍华(形容头发灰白)
苍老 。
如:苍颜(苍老的容颜)
〈名〉
百姓 。
如:苍生(指百姓,众生);苍黔(百姓)
姓
[cāng]
[cāng]
[cāng]
苍苍 [cāng cāng]
苍老 [cāng lǎo]
上苍 [shàng cāng]
苍白 [cāng bái]
白发苍苍 [bái fà cāng cāng]
苍生 [cāng shēng]
苍山 [cāng shān]
苍蝇 [cāng ying]
苍茫 [cāng máng]
苍穹 [cāng qióng]
苍凉 [cāng liáng]
苍翠 [cāng cuì]
苍天 [cāng tiān]
苍劲 [cāng jìng]
苍龙 [cāng lóng]
苍耳 [cāng ěr]
苍术 [cāng zhú]
苍鹰 [cāng yīng]
苍狼 [cāng láng]
苍莽 [cāng mǎng]
苍鹭 [cāng lù]
苍郁 [cāng yù]
苍海 [cāng hǎi]
苍黄 [cāng huáng]
莽苍 [mǎng cāng]
穹苍 [qióng cāng]
苍头 [cāng tóu]
老苍 [lǎo cāng]
苍筤 [cāng láng]
彼苍 [bǐ cāng]
苍古 [cāng gǔ]
浪苍 [làng cāng]
斑苍 [bān cāng]
苍孙 [cāng sūn]
苍灵 [cāng líng]
苍惶 [cāng huáng]
点苍 [diǎn cāng]
水苍 [shuǐ cāng]
苍忙 [cāng máng]
苍润 [cāng rùn]